Câu chuyện về con rắn khổng lồ “mãng xà” hay những người dân đại phương còn gọi là rắn hổ mây là câu chuyện có thật. Và những người dân phát hiện ra loài rắn này, chạm mặt với nó là những người thợ săn kinh nghiệm lâu năm trong rừng. Tìm về xứ đảo ngọc, nơi được xem là hoang vu và là nguồn kiếm cơm của những người thợ săn trong làng là khu rừng Phú Quốc. Trước kia nơi đây là một khu rừng hoang sơ, tập trung rất nhiều loài động vật quý hiếm và cũng không ít những con thú rừng nguy hiểm, trong đó điều đáng kể nhất trong câu chuyện này là loài rắn hổ mây.
Theo câu chuyện kể lại của người dân địa phương ông Tám thì ông là một thợ săn lâu năm, anh có một người anh trai họ Hai Sềnh. Trong một lần vào rừng săn bắn lần theo dấu vết con heo rừng, bổng từ trên cao ông nghe có tiếng gió thổi và lá rơi xào xạc trên đầu. Lúc Ông Hai nhìn lại thì thấy một con rắn khổng lồ cao cả chục mé. Lúc đó ông không biết làm gì, con rắn tấn công ông, khi định hình lại ông cố dùng hết sức bỏ chạy thục mạng ra bìa rừng. Khi ông chạy được chừng khoảng vài trăm mét ông nghe tiếng con heo rừng kêu lớn, chính con heo rừng đó đã cứu mạng ông.
Ông Tám cho biết, trong những năm tháng đi săn, ông cũng đã nhiều lần gặp rắn hổ mây. Tuy nhiên, con rắn hổ mây lớn nhất mà ông gặp và tiêu diệt được “chỉ” dài gần khoảng hơn 4 mét. Năm đó, ông Tám mới hơn 30 tuổi. Đang vác súng lang thang trong rừng, ông thấy một con mãng xà đang quấn mình vào chiếc cây lớn để rình bắt con khỉ.
Thấy bóng người xuất hiện, nó trườn xuống và chuyển hướng tấn công. Biết nó sẽ tấn công, ông Tám lôi khẩu súng tự chế ra nhằm đầu nó bóp cò. Tuy nhiên, phát súng đó trượt, con rắn điên cuồng lao vào tấn công ông. Giật mình, ông nhắm mắt bắn đại mấy phát nữa. Không ngờ, phát súng đó đã trúng vào sống lưng con rắn. Lúc này, mãng xà mới quay đầu tìm đường bỏ chạy. Nhanh như cắt, ông Tám lao tới, gí súng vào đầu và bắn liên tiếp hai phát nữa.
Sau khi giết được con hổ mây này, ông Tám dùng súng gánh rắn về làng. Sau đó, ông bán con mãng xà cho một người khách du lịch từ TP.HCM xuống. “Số tiền thu được từ bán rắn, tôi mua mấy con lợn về nuôi. Biết đã sát hại “con trai của thần rừng”, tôi quyết nghỉ đi săn. Về sau, do hoàn cảnh khó khăn, tôi lại tiếp tục theo nghiệp “cầm súng vào rừng”.
Thêm một người dân kể Tám Phước lục lại trong quá khứ của mình: “20 năm trước, xã An Thới có một người thợ săn tên Hùng “súng”, nổi tiếng bắn bách phát, bách trúng. Tôi nhớ cái ngày định mệnh ấy vào mùa đông năm 1995. Đang nằm ngủ thì tôi thấy mấy người hàng xóm kháo nhau có người vừa thoát khỏi nanh rắn hổ mây khổng lồ. Tôi lập tức chạy lên vườn điều gọi con trai về đưa vào Vườn quốc gia Phú Quốc xem thực thư thế nào. Lúc tôi đến nơi, anh Hùng đang ngồi bệt ở một quán nước, bên cạnh anh có rất nhiều người xúm lại hỏi chuyện. Là dân trong nghề, thấy một thợ săn run rẩy, lo lắng hoang mang như vậy, tôi biết ngay, anh ta vừa gặp “con trai thần rừng”. Nhìn thấy tôi, anh Hùng vội nói: “Chú Tám ơi, tôi vừa gặp rắn hổ mây. May mà chạy thoát về đến làng”. Cái ánh mắt của Hùng “súng” đến bây giờ tôi vẫn không thể quên được”. Sau khi được người dân lấy nước cho uống, tôi động viên mãi, anh Hùng mới kể lại với mọi người rằng, vì nhà hết tiền mua gạo nên anh dắt chó vào rừng đi săn. Tuy nhiên, vừa đi được nửa giờ đồng hồ, anh bỗng nghe tiếng phì ở trong một tán cây. Bỗng nhiên, con chó săn sủa ầm ĩ một lúc rồi cúp đuôi chạy núp sau lưng chủ. Tưởng gặp hổ dữ, anh Hùng vừa giương súng lên bắn dọa. Bỗng nhiên, trong lùm cây rậm rạp lao ra một con vật thân to bằng cái phích nước, dài đến hàng mét màu vàng mốc. Người thợ săn này bắn mấy phát rồi cắm đầu chạy một mạch hướng về phía bìa rừng. Di chuyển được hơn trăm mét, anh nghe thấy tiếng kêu ăng ẳng của con chó săn nhà mình.
Khi thấy anh Hùng mặt tái xanh, chạy ra từ cánh rừng già, nhiều người liền mang theo súng, đi lùng kiếm con “quái thú”. Tuy nhiên, khi đi đến nơi mà anh Hùng miêu tả đã gặp hổ mây người ta chỉ thấy còn vương lại máu và một chút lông chó. “Từ khi bị mất con chó và hụt chết, anh Hùng bỏ nghề đi săn. Đau lòng vì mất chó săn trung thành, con vật đã thí mạng để cứu mình, anh ta đã quyết không bao giờ động đũa đến miếng thịt chó nữa.